Bầu Ơi

Ta lạc lối đi trên con đường mỹ kỳ hoa lệ phù tang
Và thời gian trôi vội nhanh đã xóa hết bao kỷ nệm đẹp
Ta một mình thơ thững giữa vì sao khi ẩn khi hiện
Có phải chăng tình đời con mang nặng vị đắng lỗi tội ai

Cơn mê nào đưa ta vào giấc mộng ác ngủ chiêm bao
Ru hồn ta thập thoảng qua từng tiếng sóng vỗ về
Rồi khi cơn sóng triều phập phùng dâng mạnh lên
Đẩy đưa hết tất cả của đời ta chốn bịp bùng đen tối

Cả ánh sáng vô vọng không trót nổi những trăn trở lời tha thiết
Tiếng gọi minh lương thức tri tâm chưa nói lên tới nổi lòng người bất uất
Và vì sao hy vọng đốt cháy chan lý lẽ nghĩa tình sống
Nó im liệm biến vào cõi sầu thầm kín thiên thu

Ầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy chưa tác hết nức lòng biển đông
Vẫn còn đó sinh thành nghĩa tử
Và tiếng lòng thao thác cho con suối thêm ngọt ngào.

Xem trang kế tiếp...