Chân Trời Mới

Có một người tôi thường luôn ghi nhớ. Tôi thật sự rất kính nể bản lỉnh và tài năng của anh ta khi còn ở bên trại tỵ nạn vào thập niên tám mươi. Bởi sự giúp đở về lối viết văn hay của anh ta mà gia đình của tôi mới được chấp nhận định cư sau một thời gian dài chờ đợi. Sự ngẫu nhiên tình cờ trong dịp tết Việt vừa qua tôi gặp lại anh ta trong thời gian quá ít nên tôi chưa có cơ hội để bài tỏ lòng biết ơn sâu xa đến anh ta. Tôi thật sự xúc động, vô cùng mừng rở được gặp lại anh ta cũng như là một người anh bạn trong số nhiều người bạn của tôi mà từ ngày đó mỗi đứa đi mỗi nơi vì chương trình thanh lọc bắt đầu đóng cửa trại tỵ nạn vĩnh viễn. Đã bao năm qua có biết nhiêu điều thay đổi, và khi nhắc lại kỷ niệm năm xưa tôi luôn còn có chổ để giữ lại một ký ức khó quên của một thời vượt biển.

Thuyền đưa gia đình của tôi vào trại tỵ nạn bắt đầu chậm lại và một hồn đảo cách xa thành phố cũng bắt đầu hiện ra. Khi tới gần cổng vào trại tôi nhìn thấy cả hàng trăm người Việt tỵ nạn đang vẫy tay chào ở trong hàng rào gai thép cao khoảng mười sáu mét. Phải chăng họ cũng đang mong đợi đón nhận người thân, vợ/chồng/con hoặc người yêu để cùng nhau xung hộp trên miền đất quê hương thứ ba. Nhiều năm dài mong đợi đó đã làm hàng vạn người rưng rưng nước mắt trên khuôn mặt của họ trong nỗi nhớ xa cách biền biệt. Riêng tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy trong lòng thật vô cùng may mắn như là tôi mới tìm được một chổ ấm áp sau nhiều ngày trôi dạt trên biển gần như chết.

Ngày qua ngày, chứng kiến người đi kẻ ở lại đã để lại một dòng suy tư sâu đậm mà tôi không biết phải diễn tả nó như thế nào, nó thật là một hành trình vô cùng đầy gian nan. Ngày tháng năm cứ quanh vẫn trong trại tỵ nạn. Khi vừa xế chiều, tôi ngồi chung với đám bạn, và có lúc tịnh lặng hướng mắt nhìn ra ngoài về phía chân trời xa để hình dung tương lai của mình sau nhiều lần bị từ chối định cư. Sau nhiều lần thất vọng đó, tôi cũng chẳng khá hơn những bạn Việt khác, cứ trôi theo dòng đời cùng chung số phận của những người thiếu may mắn khác và sẻ bị cưởng bức hồi hương. Tôi bắt đầu mở một cuốn sách ra học để trao dào thêm anh ngữ, mới vừa đọc được một trang sách thì thằng bạn chạy tới mách cho tôi biết là có một cô thiếu nữ người Anh Quốc tới thăm trại và giản dạy về thiên văn cho mấy đứa trẻ biết trong vũ trụ có những hành tinh nằm trong hệ mặt trời. Thật sự trong đời tôi chưa bao giờ biết tới vũ trụ vĩ đại là gì cả. Tôi chỉ biết ở trước mắt hồi lúc đó có một cô thiếu nữ rất xinh đẹp kiều diễm. Mỗi một lời nói của cô ta tuy tôi không hiểu nhiều về anh văn nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ dọng nói của cô ta. Qua ánh mắt, qua nụ cười của cô ta tôi hoàn toàn quên mất hẳn thời gian chờ đợi hồi hương.

Một lần đó thôi tôi không còn có dịp nào khác để biết thêm về thiên văn vũ trụ, và cô thiếu nữ đó một đi không trở lại. Những hình ảnh đầu tiên bắt đầu phai mờ theo thời gian. Với sự cố gắng và nổ lực của người anh cả rể và một người anh bạn cùng hàng xóm với nhau khi còn ở bên Việt nam. Hai người cùng nhau viết một lá thư cuối cùng đệ trình lên phái đoàn Mỷ mong rằng họ suy xét lại hồi sơ để được tái tiếp kiến lần cuối trước khi hồi hương. May thay, sau nhiều lần thất vọng nhưng không nản chí gia đình tôi được phái đoàn Mỷ chấp thuận. Không thể nào tả xiết niềm vui tràn dâng trong lòng vào lúc đó, chỉ biết thầm lặng cám ơn trời đất đã phù hộ và mang tới gia đình tôi một cơ may.

Sau năm tháng sống trong trại tỵ nạn, ngày tôi bắt đầu ra khỏi cổng để định cư đến nước thứ ba. Một lần tôi đứng giữa sự chia cách tôi mới nhận ra tôi là kẻ may mắn cuối cùng, và những bạn của tôi là những người ở lại. Cảm giác đó thực sự mang tới tôi một tâm hồn biết dao động và thương xót cho những người còn ở lại không biết tương lai của họ sẻ đi về đâu. Đôi cánh đã gắn trên thân vai, không còn cách nào khác để níu kéo lại hồi ức tôi bắt đầu lượng bay để được nhìn thấy bầu trời tự do ở phương trời mới.

Bận rộn với cuộc sống hàng ngày tôi hoàn toàn không còn tâm trí để nghỉ tới cảm giác đầu tiên của năm xưa. Một lần tôi đã đánh mất bản thân mình, để nỗi tuyệt vọng chế ngự trên hành trình của cuộc đời tôi, xém đưa tôi đến bờ vực thẩm của sự điêu tàn. Thành thật, trong cơn hoạn nạn tôi mới thấy được giá trị của cuộc sống, phép mầu nhiệm của thế giới tâm linh. Ngày hôm nay tôi mới nổ lực cố gắng viết đôi dòng tâm sự để cùng hòa theo âm nhạc du dương của mây gió đất trời phiêu lãng. Tôi luôn ước nguyện trong tương lai ở phía chân trời nào đó sẻ chữa lành hết cả vết thương lòng. Cứu hết tất cả linh hồn khốn cùng.

 
 

2016  |  Trang Chính