Chiều Hiu Hoắc

Một khoảng khắc anh chợt nhớ ra
Có lúc gió mưa sáng chiều hiu hoắc
Giữa không trung anh âm thầm lặng bước
Nơi em một lần nhặt cành hoa hồng đỏ

Và em để quên một lá hồng đỏ rơi
Anh vô tình nhặt lấy khi hình dáng em xa khuất
Mái tóc nâu trầm mủng mịu bay nhẹ trong gió thoảng
Đôi mắt ân tình luôn rạng ngời hồng thắm trên môi

Cả bầu trời không có những áng mây đen
Nên hình dáng em tỏa sáng khắp cả tâm hồn anh
Anh tha thiết được hái hết những vần thơ hồng đỏ
Dâng tặng em biến tan những gì thầm kín

Ấp ủ trong anh bao ngày tháng mộng mơ
Sõi đá cũng biết mòn biển lòng cũng sẻ cạn
Thời gian mãi trôi không thấy hình dáng em
Anh buông xuống tất cả cho ngày ấy là lúc em hiện ra.

Xem trang kế tiếp...