Một Cỏi Xa Xôi

Trong đời người, sự thương tiếc lớn nhất đó là người thân của mình lìa khỏi trần gian. Thật lâu lắm mới có được một ngày xung hộp lại với nhau trong tình thân thương của gia đình đã bao năm tháng xa cách. Tuy thời gian rất ngắn ngủi chưa ai nói hết lời tâm sự, nhưng khoảnh khắc đó là một niềm hạnh phúc vô biên đã lắp đi một khoảng trống cô đơn trên xứ lạ quê người. Bỏ quên những nhọc nhằn gian khó của cuộc sống, tìm đến nguồn suối triều mến của gia đình không gì có thể thay thế kể cả bằng vàng bạc và châu báu.

Đôi lúc trong khoảng không yên tịnh thì lại nhớ tới người thân của mình đã ra đi về một nơi xa xôi nào đó và sẻ mãi mãi không bao giờ gặp lại. Và khi nghỉ tới cảnh chia ly này lòng cảm thấy quặn đau mênh mang, ở thế gian như không còn một ai có thể thấu hiểu được tận nơi cỏi lòng. Người ra đi đã để lại nhiều thương tiếc như một trang giấy chưa viết hết nỗi hoài mong, và người ở lại thì cố gắng vượt qua nỗi buồn và tiếp tục cuộc sống thường ngày.

Tuy người thân đã nằm xuống dưới lòng đất không cách xa trên mặt đất bao nhiêu, nhưng giữa âm và dương hoàn toàn biệt ly, dù một lời nhắn nhủ cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Người đi về lại cỏi âm hoàn toàn đã chấm dứt một đời ở cỏi dương trần và sẻ trôi mãi theo dòng thời gian và không gian của sự tuần hoàn vũ trụ vào kiếp luân hồi. Có những mẫu chuyện kể lại từ người thường dân qua lời nói cũng khó tin nhưng cũng là một điều đáng để suy nghỉ là khi người thân của họ qua đời thì vài hôm sau hoặc trong thời gian nào đó họ cảm nhận người thân của họ về báo mộng là người cỏi âm đang sống một cuộc sống lầm than và cần người ở dương trần cúng điếu để họ có những thứ họ cần tạm dùng. Sau khi người ở dương trần mua những thứ như; cái nhà bằng giấy, quần áo dầy dép, và những món đồ ưa thích nhất khi người thân của họ còn sống v.v...Họ thực hiện những điều mong ước nhỏ tí đó với lời cầu khẩn thiết thực từ tâm, điều đáng ngạc nhiên là người ở dương trần hoàn toàn không còn cảm nhận về sự báo mộng nào nữa. Phải chăng, dương trần cũng là một trong những cỏi thiên đàng hiện hữu mà con người cứ ngở là địa ngục trần gian và mãi hoài mong một cỏi thiên đàng vĩnh cữu trong mơ hồ? Có bao giờ chúng ta nghĩ một ngày của dương trần là một ngàn năm ở cỏi giới khác, và có khi ngược lại không?

Trong vũ trụ bao la ắc phải có mọi thứ thì mọi thứ phải được dựng nên bởi một Đấng Thiên Nhiên của toàn vũ trụ, đây là một ý tưởng độc lập không gây hại để làm sụp đổ niềm tin và tín ngưỡng của mọi người. Tự do, niềm tin và lẽ sống sẻ giúp chúng ta tiến tới một lý tưởng chung đó là luôn luôn thắp sáng lên nguồn hy vọng. Niết Bàn, Địa Ngục, và Thiên Đàng, cả ba đều có chớ không phải là không có, nhưng qua kinh nghiệm riêng tư trong đời sống thực tại dường như những cỏi giới Niết Bàn và Thiên Đàng này chỉ là mơ hồ xa vời mà đại đa số chúng ta đang mơ tới. Khi nghỉ tới ý tưởng thiên văn vật lý dù cuộc đời có quá ngắn ngủi, nhưng đó là một hạnh phúc mà chúng ta được có mặt trên dương trần này. Vì ở trong vũ trụ chỉ có năm phần trăm là vật sáng hiện hữu, chính mươi lăm phần trăm còn lại là vật âm tối. Có nhiều tầng không gian khác nhau khi con người lìa khỏi thân xác thì chỉ còn lại một hạt li ti vô hình theo chiều hướng vào một cỏi hư vô bất tận. Chấm dứt một đời này chuyển sang một kiếp khác theo nghiệp thức luân hồi mà con người tin tưởng đó là một đạo lành nhân thế. Ở trong đạo Phật có nói tới bốn diệu tứ nghĩa là khổ, tập, diệt khổ, và đắc đạo tới Niết Bàn. Còn ở trong Kinh Thánh cũng có nói ai tin sẻ được cứu lên Thiên Đàng. Chưa hẳn tất cả hoàn toàn đúng vì chúng ta vẫn còn bị hạn chế nhiều thứ trong cuộc sống quá đổi; ngôn ngữ, văn hoá khác biệt, và sự phát triển tân tiến nhiều thứ mở ra một thời đại mới. Những điều này làm thay đổi tầm nhìn cho những ước mơ theo chiều hướng về tương lai sẻ còn khó hơn lạc đà chui qua lổ kim của thời xa xưa và vẫn nhiều hơn trong thời nay. Xem ra khi trong quá trình nan giải một bài toán hóc bói cho chính mình, và chưa chắc ai cũng đều có một đáp số chung. Quay về một chung qui của hệ tương tác qui chiếu tối hậu, nhân thiên bổn sơ tánh là một đạo lành của tâm sáng tri thức là chính yếu nhất.

Ở thế giới của chúng ta đang sống là một thời đại có nhiều thứ thực bất ngờ từ sáng tạo ra nhiều vật dụng, tìm ra được những định lý và nguyên lý của sự sống. Và không những biết có hành tinh cở giống trái đất trong vũ trụ mà còn được biết có hai thế giới song song cùng với nhiều chiều không thời gian khác nhau trong một vũ trụ phổ quát hiện hữu và vô hữu. Những thứ tiềm tàng đó đến từ đâu? Trãi qua nhiều thế hệ có những con người gắn bó với đức tính từ bi, giàu lòng nhân ái, xuất thân từ nhiều nơi họ đã tạo dựng nên một nền tảng, niềm tin và lý tưởng cao quí để con người luôn luôn nương tựa vào đó mà hướng tới một tương lai thực mỹ mãn và an lạc; những thứ giản dị nhất đó là không đố kỵ, không vị kỷ, không hận thù, và luôn lạc quan trong lối sống tươi tráng. Từ ngày khai thiên lập địa tới bây giờ quả đất vốn luôn là một nơi địa đàng dương thế mà con người được có sự sống. Và sự sống được ban tặng từ thiên nhiên đất trời, sau đó do bởi duyên hạnh tu luyện mới thành vợ chồng, duyên hạnh tu luyện mới thành tình nghĩa, mẫu tử mẹ con, cha con, và anh chị em v.v...Có một đời ngắn ngủi ở nơi địa đàng dương thế này nên hãy cố gắng trân quí sống, yêu ta yêu người và yêu đời.

 
 

2016  |  Trang Chính