Thiện Ác

Ngày đầu hè của năm ấy
Thức giấc một cơn ác mộng
Tôi thả bộ trên cát biển
Có tiếng sóng vỗ nhè nhẹ
Cùng nhịp điệu của con tim

Thoáng nghe tâm hồn bay vút
Xóa tan nỗi buồn không tên
Không nản chí đời xương gió
Dù tương lai ảo huyền thoại
Mãi tiến bước về phía trước

Sóng biển lắm người sợ hãi
Có lúc mạnh hơn thịnh nộ
Cuốn hết tất cả nỗi đau
Để lại ký ức mông lung
Điên đảo ngòi bút văn thơ

Khi lòng ta có biển sóng
Thiện ác ru hồn vào mộng
Miệt mài trên đường vô vọng
Mất niềm tin lẫn hy vọng
Sóng đến cuốn đời ta đi

Sóng biển mãi luôn êm đềm
Tình tự như giọt nước mát
Rửa thân xác cả tâm hồn
Biến nỗi buồn thành vui thích
Tung teng vui chơi với đời

Nước biển không tội tình gì
Cũng không ngăn cách đại dương
Đưa thuyền đời ta ra khơi
Ra khỏi vực thẳm rối râm
Hoàng hôn, một bức tranh tình.

Xem trang kế tiếp...