Tiếng Tơ Đồng

Hoàng hôn buông xuống là lúc mình mới ra khỏi sở làm, hôm nay mình đi làm trễ cho nên mình phải đậu xe hơi xa một chút. Trời về đem trên con đường mình đi tới chỗ đậu xe sao nó vắng tanh, vừa lạnh và vừa cảm thấy đói bụng vì giờ trưa mình có đêm theo thức ăn nhưng lúc đó mình chưa có muốn ăn. Định đi tới tiệm bán thực phẩm nhanh cùng trên con đường nhưng vì đang nghe nhạc thì xe mình qua khỏi chỗ đó thôi để dịp khác. Lúc trời bắt đầu đổ mưa xuống tầm tã, chưa bước chân vào nhà mà sao lòng mình cảm thấy trống vắng, nếu không vào nhà thì biết đi nơi đâu. Cho dù uống một ly rượu mạnh cũng chẳng phôi pha được nỗi buồn.

Gạt qua hết tất cả tâm tư bồn chồn, và bắt nồi nước nóng để pha trà uống cho lòng đở lạnh. Tới lấy một đĩa nhạc nghe cho đở buồn, đang lục tìm thì mình vô tình đụng phải một tập hình ảnh, mình mở ra xem, rồi lật được một vài trang thấy có ba năm tấm hình coi cũng khá bảnh trai. Tự chợt nghỉ đã bao năm tháng trôi qua cũng khá lâu không biết người bạn đời còn nhớ mình không. Mình cứ gởi một tấm thiệp và kèm theo vài tấm ảnh để bạn đời của mình biết là mình vẫn sống khỏe khắn. Nhìn một tấm hình khác chụp vào ngày đầu năm ngoái, tưởng như mới chụp vài ngày trước thềm năm mới.

Xuân đi rồi xuân lại về gợi cho ta nhiều kỷ niệm lao xao. Nhớ hồi còn nhỏ ở bên quê nhà trông chờ tới ngày mừng năm mới sao nó dài xa lắc xa lơ như là một thế kỷ xưa vậy. À! thì ra cảm giác mới là chính yếu, nó thổ lộ bằng con tim cho tất cả những tâm tư vui buồn, ước muốn và nhiều nhung nhớ. Trải qua hành trình gian nan có người mới thực sự cảm nhận được thứ gì sẻ mãi tồn tại hơn những thứ khác. Bạn sẻ nghĩ ngây tới hai chữ đó là tình yêu, vì tình yêu biểu tượng cho sự vĩnh cửu. Rất đúng! Vậy thì tại sao người ta có tình yêu nhưng người khác lại cảm thấy không hạnh phúc? Có muôn vàng thứ khó mà cắt nghĩa cũng không thể hình dung ra được cứ theo ngôn ngữ thường mà nói có duyên không nợ và có nợ không duyên. Nếu suy nghĩ chính chắng thì những câu nói này thường xảy ra sau khi cả hai người đã chung sống với nhau, thời tuyết còn thay đổi huống hồ gì bản chất con người. Thời nay người ta còn thực tế hơn nhiều nghĩa là không tiền không vợ.

Rồi tại sao người ta có thật nhiều tiền lắm của nhưng lại không giữ được hạnh phúc. Nhiều thứ quả thật rất ngược đời và trớ chiêu phải không. Tình yêu được tôn vinh khi cả hai đều ra sức xây dựng và bảo tồn nó. Thật ra mấy ai trên đời này làm được, rất hiếm có như chuyện tình Phụng Công Cúc Qua, Ngư Lan Chức Nữ và Hàn Mạc Tử v.v... Thật là một sự nhầm lẫn và xiêng tạc ý nghỉ sai lầm cho những ai không hiểu chiều sâu lập trình ngôn ngữ tình yêu. Trong ca dao lục bác người đời đã để lại một vài câu nói nặng hơn vàng giàu hơn tiền bạc đó là một túc liều tranh có hai trái tim vàng.

Nhất là phụ nữ thời nay họ không những xem nó là cổ xưa mà còn có ý nghỉ sai lạc rất nghiêm trọng, và luôn coi thường nó không thích hợp với đời sống hiện đại. Nó có nghĩa gì đâu khi người rất giàu sang phú quý. Nó có nghĩa gì đâu khi thiếu khi no. Nó có nghĩa gì đâu khi nó không đem lại miếng cơm manh áo hoặc mua được một thứ gì đó để cùng khoe với thiên hạ. Nhưng kết cuộc ai sẻ chịu căm chịu khổ để bước qua khỏi những thử thách nghịch cảnh cho sự hy sinh đó để tình yêu được tôn vinh. Chắc chắn sẻ có vô số người rất thông minh, chấn vấn nghỉ rằng điều đó là không thể nào. Trên đời này ai lại không muốn mình sống sung sướng hơn là phải chịu khổ vả lại đời người thật rất ngắn ngủi, thế giới muôn màu sáng láng như là thiên đàng, nhiều cơ hội mưu cầu hạnh phúc. Mở rộng tầm nhìn, tích lũy kiến thức, xây dựng sự nghiệp. Theo đuổi lý tưởng và ước vọng cao xa.

Nó có thể là một hành trình của cuộc đời để tìm ra ý nghĩa sống là gì. Có đôi khi chính mình lại lãng quên đi sự hiện diện của một phần ý nghĩa về cuộc sống. Khi con người lâm vào cảnh hoạn nạn như không có được đời sống hạnh phúc, mất việc, mất tiền của và nhiều lý do nào đó v.v...Thường thì họ rất dễ bị xúc cảm, thật vọng và chán đời. Tình trạng này rất nghiêm trọng và dể dàng đánh mất chính bản thân mình vào con đường cám dổ tâm tối như cá cắn câu biết đâu mà gở chim vào long ôi biết thuở nào ra. Đó là sự thật rất phủ phàng.

Để tình yêu đôi lứa đẹp mãi Romeo và Juliet không qua được nghịch cảnh giữa sự thù hận của gia đình hai bên. Vì thế họ đã chết để hy sinh cho nhau, một tình yêu tức tửu, không trọn vẹn thuở thời trẻ trung. Định lý ý nghĩa tình yêu nó không phải là thước đo bằng vật chất, lời nói ngọt mật mà là thước đo về thời gian. Cho nên người đời thường hay nói cái chính yếu nhất của tình yêu còn hay mất là do ăn đời ở khiếp. Khi tình yêu nồng cháy giữa người nam và người nữ, họ vội vàng thốt ra những lời rất tình thề non hẹn biển, sống hết mình cho nhau. Đâu ai ngờ rằng thời gian đã làm thay đổi tất cả. Theo định lý tình yêu, điều này không thể trách được, đời là một tấm lọa mù quáng đâu ai biết được ở phía trước chuyện gì sẻ xảy ra. Cho nên ai mất người yêu, bất hạnh về tình yêu, hoặc thất bại về tình yêu cũng là chuyện ngoại lệ, thường tình bên lề của muôn vạn nẻo đường đời khốn khó. Cho dù, và nếu một trong hai người hiểu được tầm quan trọng của hạnh phúc lứa đôi thiên liêng cở nào chăng nữa, và nếu người bạn đời của mình không hề màng tới, nó chỉ biểu tượng một tình yêu đơn phương bạc phận.

Và mấy ai sẻ thừa hưởng được sự thông minh cao siêu để lèo lái con thuyền tình mình đến nơi đến chốn, qua khỏi nghiệp để tiến tới một kiếp niết bàn hạ giới khác. Khi con thuyền tình cứ mãi trôi dạt không nơi đâu là bến bờ, thì nó cứ tiếp diễn theo thời gian lẫn quảnh, và lận đận triền miên từ khiếp này rồi trở lại khiếp trước cho đến khi con thuyền tình của mình được đến nơi đến chốn. Đó có phải là trò lừa của Thượng Đế như không một ai hiểu thấu, mũi công của chàng Cupid không phải để làm môi giới trái tim tình yêu mà để triệt hạ tình yêu thâm sâu của con người sẳn sàng hy sinh chết cho tình yêu. Vì tình yêu vĩnh cửu không thuộc về con người phàm, và hơn bao giờ hết ai có thể thắng nổi hỷ nộ ái ố tình lục dục tham si.

Tại vì sao Phật của thế kỷ hai ba nghìn năm trước đã có một tầm nhìn rất sâu sắc về thế giới quan của con người hạ giới và ý nghĩa định lý cho cuộc sống là gì? Lý do nào khuyến ngài từ bỏ vinh quan phú quý, ngai vàng vua chúa, sống vất vả cực khổ như thế. Phải có một lý do chính đáng nào đó hoặc ngài đã một lần bằng giác quan tâm linh xuyên qua một cõi giới phi thường nắm bắt được những định luật vô hình thực tiễn liên can tới số phận đời sống của con người. Từ đó ngài phải ngồi thiền dưới góc cây để hầu nghiệm ra chân lý mong cứu khổ cho những con người lầm than, đau thương. Trải nghiệm gian khổ hay cảnh ngộ thình lình ập tới. Lấy chân tâm làm nền tảng cho sự bền bỉ nội tâm. Lấy tích lũy kiến thức cho minh trí luôn thức tỉnh. Đó là chân kinh hãy luôn nắm vững, đừng tự mình xa ngã vào cám dỗ mê si vì một kiếp người là ải trầm kha.

 
 

2016  |  Trang Chính